Menu

Nơi ấy ngọn đồi tình yêu – Vương Anh Tú

Tone

Đánh giá

 

[F]  Giờ sao khoé [C]  mắt cay, hoà theo gió bỗng [Gm]  lay

Vì anh đang rất [Bb]  muốn phải [C]  quên nơi [Bb]  này

Nơi chúng [F]  ta, cất tiếng ca 

[Bb]  Cùng nhau tay trong [F]  tay 

Dưới bóng hoàng hôn ngất [C]  ngây


[F]  Ngồi tựa lưng gốc cây chiều [C]  nay

Nhớ ra ngày [Dm]  nào đôi ta mà giờ xa rất [Am]  xa

Nơi [Bb]  trên ngọn [C]  đồi người trao hơi ấm [Dm]  môi

[Gm]  Lên bờ môi của [Bb]  anh, sâu [F]  mãi trong lòng [C]  anh


ĐK: Chẳng thể [F]  quên nơi trên ngọn đồi hoàng hôn gió [Am]  buông nhạt nhoà

Vì ở nơi [Dm]  ấy có những yêu dấu trao nhau của [Am]  ta lúc đầu

Còn hằn [Bb]  in những tiếng chim [C]  hót trên cao

Như cũng [Am]  muốn mừng duyên [Dm]  mình

[Gm]  Nhưng rồi sau một ngày như [C]  gió thoáng vụt bay


Vì ngày [F]  ấy em nói phải đi và em phải [Am]  xa nơi này

Và em sẽ [Dm]  nhớ anh đây nhiều lắm biết mai này [Am]  bao tháng ngày

Phải sống [Bb]  thiếu nhau và phải [C]  thấu nỗi đau [Am]  khi ngọn đồi cũ [Dm]  xưa

Và [Gm]  những yêu dấu hôm [C]  nào phải [F]  quên đi


[Bb]  Ngày nào anh cũng ngóng trông em về

Người [Am]  ơi người có hề hay [Dm]  biết?

[Gm]  Nhưng vì sao vẫn [F]  mãi chẳng quay về 

Để [Bb]  anh chìm trong cơn [C]  mê